Thứ hai, 15/04/2024 03:38:49 (UTC+7) 57

Chùm thơ: “Đạo Phật trong trái tim tôi”

Tú Quỳnh

Mai này…/ Mai này ta sẽ hư thân/ May còn tro cốt kê chân Phật ngồi/ Nghe câu kinh kệ thảnh thơi/ Xóa đi danh phận để đời tự do.   Tên mình nặng gánh âu lo Tuổi mình cứ giữ bo bo làm gì? Bao nhiêu rừng rực xuân thì Xin thiêu cháy tận

Chùm thơ: “Đạo Phật trong trái tim tôi”

Mai này…/ Mai này ta sẽ hư thân/ May còn tro cốt kê chân Phật ngồi/ Nghe câu kinh kệ thảnh thơi/ Xóa đi danh phận để đời tự do.

 

Tên mình nặng gánh âu lo

Tuổi mình cứ giữ bo bo làm gì?

Bao nhiêu rừng rực xuân thì

Xin thiêu cháy tận đến khi lạnh trời.

Cốt tro là thứ bụi đời

E rằng níu giữ hoen người trần gian

Thì xin mượn trận mưa ngàn

Vãi ra tám hướng xanh tràn cỏ hoa.

Mai này ta sẽ khác xa

Xác thân bỏ lại, an hòa rong chơi

Lòng nương ở chỗ Phật ngồi

Hồn nhiên cây cỏ dưới trời nghe kinh.

Chu Minh Khôi

Trên đỉnh Yên Tử

Bao kiếp người châm nhang vào mây trắng

Nắng chùa Đồng thường trụ cõi trôi bay

Đời mỏi rã những bước chân giả tạm

Neo vào đâu thành cõi thực nơi này?

Ta bồng bềnh trôi về phía rừng mai

Chùa Vân Tiêu gác kèo lên sương khói

Úp mặt xuống, dưới kia là cao rộng

Ngước mắt lên, sâu thẳm một vực trời.

Dao diết đá cho thời gian dừng lại

Tháp Huệ Quang trầm mặc sắc phù vân

Treo vách núi, hương trầm bay ngược gió

Tiếng mõ kinh chạy dọc cội nguồn.

Từ am nhỏ, Trúc Lâm nghìn phương rọi

Nơi non thiêng muôn thuở nhớ Phật Hoàng

Lửa tam muội thiêu ưu phiền cháy hết

Chắp tay xin yên lặng giữa Hoa Yên.

      Chu Minh Khôi

Chùa trên nóc chung cư

Chùa không trên núi, vẫn cao

Khói hương niệm tưởng len vào trong mây

Tiếng chuông phần phật gió bay

Râm ran kinh kệ ở ngay nóc nhà.

Trên tầng cao, ta với ta

A Di Đà Phật… bao la cõi đời

Ở đây xa đất, gần trời

Nói to chẳng lọt tai người trần gian.

Ngại chi mà phải khấn thầm

Vái đi em, chớ ngại ngần… nắng chau

Khấn rằng tham giận đi mau

Lục hòa xin nhuộm khắp màu thế gian.

Chu Minh Khôi

Một thoáng Sơn Trà

Nghiêng vai

nhận mặt Sơn Trà.

Ta đi không hết nắng và

tháng năm.

Sông Hàn neo phía

xa xăm.

Thương chùa

Linh Ứng lặng thầm

khói sương.

Ngũ Hành

Sơn giữa vô thường.

Quán Âm dẫn lối

con đường Ta qua.

Chu Minh Khôi

Lạy Phật!

Chắp tay tôi lạy ngày xưa

Phật từ muôn kiếp mà chưa đến mình

Gió chẳng động, tâm chùng chình

Xác thân đè nặng vô minh cõi miền.

Chắp tay tôi lạy cửa thiền

Tưởng hàng Phật gỗ lặng yên suốt ngày

Mênh mang quá khứ, vị lai

84 vạn kiếp rộng dài hay chưa?

Chắp tay tôi lạy bốn mùa

Ngổn ngang vọng tưởng búa xua đến giờ

Cõi đời là thật hay mơ

Tôi không hình tướng, còn ngờ nỗi đau.

Nếu như linh ứng nhiệm màu

Chỉ mong trở lại kiếp sau là mình.

Chu Minh Khôi

Tháng ba Hương Sơn

Hoa gạo giấu môi hồng sau vòm lửa

Mưa phùn bay say khướt cả tháng Ba

Núi lảo đảo nắng kinh cầu kiếp trước

Suối Yến ngược trôi về phía đỉnh Lăng Già.

Chim én rót mùa xuân vào động biếc

Câu Nam-mô nhuộm tím cả chuông chùa

Thiên Trù đó chạm vào ta như thể

Hương lạ giai nhân lén bỏ bùa.

Ta vịn tay vào đầu kia cơn gió

Gặp chùm hoa vô sắc vừa rơi

Đường thái không ruổi về tâm tĩnh tại

Xin lụi tàn để mở cuộc sinh sôi.

Đường lên núi một vầng mây trắng

Gối đầu lên ngọn cỏ phiêu linh

Giọt sương câm đọng tương phùng vạn Pháp

Cả một Hương Sơn rỗng lặng ở tâm mình.

Chu Minh Khôi

Gọi hạ!

Ngửa mặt gọi xưa trong mật thức

Hạ rớt đầy vai nắng tịnh thiền

Thiêm thiếp trời xanh nằm đếm tuổi

Khắc khoải ngày xa chạm mắt huyền.

Ta trèo qua nắng sang miền hạ

Im bặt mùa em rỗng tiếng ve

Thặng dư nỗi nhớ treo cành phượng

Thâm hụt tóc mây xõa gió che.

Rát bỏng nắng quê đè nắng phố

Sầm sậm cơn mưa lạ nỗi niềm

Rạ rơm rải nhạc trong khuông vắng

Đường quê cỏ hát khúc an nhiên.

Xa quá mùa xưa không trở lại

Nỗi nhớ đong đầy đã trường miên

Đã tràn năng lượng trong tâm thức

Nhật tụng bốn mùa chẳng lặng yên.

Chu Minh Khôi

Hương Sơn mùa trẩy hội

Nắng vu khoát treo ngang bến Đục

Gió trầm luân vút thủng sương giăng

Suối Yến vặn mình về bến Giác.

Cỏ tâm thành vịn núi mà xanh.

Tháng Giêng vô úy hình như thể

Phát tâm hửng nắng vọng xuân thì

Con đò tịnh lạc miên trường sóng

Nhẹ tan vào bát ngát đường thi.

Mái chèo khỏa vô thường xuống nước

Xin rửa trôi mê chấp vọng lầm

Ta bồng bềnh vạt rong tiềm thức

Chầm chậm trôi về bến Quán Âm.

                                 Chu Minh Khôi

Thắp lên

Con về châm nhớ vào hương

Trĩu oằn sợi khói miên trường bay lên

Mùi nhang quằn quại cõi miền

Cỏ hoa đồng nội nhập thiền mà thơm.

Một mai núi đã héo mòn

Quay về nương tựa cái còn hư không.

Một mai cỏ biếc thong dong

Đất trời trụ dáng lưng còng mẹ xưa.

Quay về nương tựa mùa thu

Câu kinh vô tự rối bù mưa sa.

Thắp lên tháng Bảy, mây, và…

Đời người thành khói, đâu là cố hương?

Đất trời rồi cũng vô thường

Chu Minh Khôi

Đọc được sách hay, hãy gửi review cho Phatgiaovadoanhnhan.vn

Bạn đọc được một cuốn sách hay, bạn muốn chia sẻ những cảm nhận, những lý do mà người khác nên đọc cuốn sách đó, hãy viết review và gửi về cho chúng tôi. Phatgiaovadoanhnhan.vn mở chuyên mục “Cuốn sách tôi đọc”, là diễn đàn để chia sẻ review sách do bạn đọc gửi đến qua Email: books@phatgiaovadoanhnhan.vn. Bài viết cần gửi kèm ảnh chụp cuốn sách, tên tác giả, số điện thoại.

Trân trọng.

XEM NHIỀU

27/07/2024 16:13:35

Học nhận lỗi

Tôi nhớ rõ lời Đức Phật dạy: “Toàn bị người chê cả, hay toàn được người khen cả; là điều quá khứ chưa từng có, hiện tại tìm không ra, và vị lai cũng không dễ gì thấy được!” (PC.228 - Phẩm Kodhavaggo).
27/07/2024 15:52:39

Câu chuyện: Doanh Nhân và Phật Pháp

Một doanh nhân thành đạt, nổi tiếng vì sự nhạy bén và quyết đoán trong công việc, một ngày nọ quyết định đến một ngôi chùa nổi tiếng để tìm kiếm sự bình an trong tâm hồn. Sau khi nghe danh tiếng của vị hòa thượng uyên bác, ông quyết định gặp...