Tăng Ni, Phật tử TP.HCM góp hơn 3,5 tỷ đồng gởi đồng bào ảnh hưởng bão lũ ở miền Bắc
Thuở xưa, có cô gái đau mắt rất nặng. Một người phụ nữ quen với nàng, hỏi: Mắt chị bị đau phải không? Thuở xưa, có cô gái đau mắt rất nặng. Một người phụ nữ quen với nàng, hỏi: -Mắt chị bị đau phải không? Cô gái đáp -Mắt tôi bị đau. Người phụ
Thuở xưa, có cô gái đau mắt rất nặng. Một người phụ nữ quen với nàng, hỏi: Mắt chị bị đau phải không?
Thuở xưa, có cô gái đau mắt rất nặng. Một người phụ nữ quen với nàng, hỏi:
-Mắt chị bị đau phải không?
Cô gái đáp
-Mắt tôi bị đau.
Người phụ nữ ấy nói:
-Có mắt nhất định có đau, tuy chưa bị đau, nhưng tôi cũng muốn móc tròng mắt bỏ đi, để sau này khỏi bị đau.
Lúc ấy, có người nghe vậy can rằng:
-Đôi mắt là vật quý nhất của con người. Sau này có bị đau hay không chưa biết được, nhưng nếu bây giờ móc bỏ đôi mắt đi thì chị sẽ khổ suốt đời.
Lời bàn:
Mẩu chuyện này dụ cho người nghe nói giàu sang là cội gốc suy bại, rồi lo sợ không dám bố thí. Vì bố thí sẽ đươc quả báo giàu sang thì e sau này lại phải chịu suy bại, nghèo nàn, khổ não.
Bấy giờ, có người khuyên rằng:
-Nếu đem của ra bố thí, sau này khổ hay vui chưa ngã ngũ. Nhưng nếu không bố thí, sau này ắt kém phước, bị nghèo nàn khổ sở hơn nhiều.
Cũng như người phụ nữ kia, vì sợ sau này đau mắt mà muốn móc bỏ đôi mắt vậy.
Tăng Ni, Phật tử TP.HCM góp hơn 3,5 tỷ đồng gởi đồng bào ảnh hưởng bão lũ ở miền Bắc
Văn phòng 2 Trung ương tưởng niệm tuần chung thất và an vị di ảnh cố Hòa thượng Thích Huệ Trí
TP.HCM: Trung ương Giáo hội thân mật đón tiếp ngài Đại sứ đặc mệnh toàn quyền Pakistan
“Duyên 6 – Phút giây hiện tại”: Giá trị nhân văn và sự tỉnh thức