Thứ hai, 29/04/2024 13:50:11 (UTC+7) 79

Quá cảnh trần gian

Quá cảnh nhân gian mượn áo người/Mặc vào ngộ nhận áo là tôi/”Áo vũ cơ hàn” hay gấm lụa/Hẳn mốt mai về, trả lại thôi…

Quá cảnh trần gian

Quá cảnh trần gian lạc bến tình

Tình vui phơi phới buổi bình minh

Thuyền lòng thả nổi không người lái

Đâu ngờ, trôi dạt chốn điêu linh..

Ghé cảnh giàu sang mượn tiếng cười

Vẳng sau cánh cửa tiếng than ôi,

Nghe nơi hạnh phúc đôi dòng lệ

Người sống bên người vẫn lẻ loi !

Đến chốn kịch trường mua chút vui

Mơ chút danh thơm sống ở đời

Gặp bao ”con mắt hình viên đạn”

Đố kỵ, hờn ghen..khiến rã rời..

Chiều ngang qua phố trút nỗi buồn

Ly đầy, ly cạn..lại buồn hơn!

Ai biết trần gian là quán trọ

Ai lấp cho đầy nỗi..trống trơn?

Quá cảnh nhân gian mượn áo người

Mặc vào ngộ nhận áo là tôi,

”Áo vũ cơ hàn” hay gấm lụa

Hẳn mốt mai về, trả lại thôi!

Quá cảnh trần gian mỏi gót chân

Khóc, cười, vinh, nhục điệu xoay vần.

Thôi về, giả biệt đời sân khấu

Mỉm cười bước nhẹ dưới hiên trăng…

Như Nhiên

XEM NHIỀU

27/07/2024 16:13:35

Học nhận lỗi

Tôi nhớ rõ lời Đức Phật dạy: “Toàn bị người chê cả, hay toàn được người khen cả; là điều quá khứ chưa từng có, hiện tại tìm không ra, và vị lai cũng không dễ gì thấy được!” (PC.228 - Phẩm Kodhavaggo).
27/07/2024 15:52:39

Câu chuyện: Doanh Nhân và Phật Pháp

Một doanh nhân thành đạt, nổi tiếng vì sự nhạy bén và quyết đoán trong công việc, một ngày nọ quyết định đến một ngôi chùa nổi tiếng để tìm kiếm sự bình an trong tâm hồn. Sau khi nghe danh tiếng của vị hòa thượng uyên bác, ông quyết định gặp...